Hồi đó , tôi có một cô bạn học , học rất khá , nhưng tánh cũng hơi tưng tửng . Khi nào học căng thẳng , cô lại bắt đầu kể chuyện vui . Một hôm cô bạn kể có một anh chàng nhà quê nọ , bắt được một xâu cá ngon nên đem qua biếu nhà vợ sắp cưới . Cha vợ hài lòng bảo sẵn anh ta mang ra rộng nước ở cái khạp sau nhà dùm . Anh chàng ra đó , nhìn thấy cái khạp rồi gãi đầu lẩm bẩm : “Sao cái khạp này không có miệng ta “ . Loay hoay một lúc, anh ta bỏ đại xâu cá xuống đất , tới cầm lật cái khạp lên, bất ngờ anh la lên : “ Ôi , sao nó cũng chẳng có đáy . Thế này thì làm sao đổ nước vào mà rộng cá ! “ Kể tới đó , trong lúc có người còn chưa kịp hiểu đầu đuôi , cô bạn đã cười rinh rích . Chỉ nghe thấy tiếng cười của cô bạn mọi người đã thấy vui rồi …
Hôm đi trên đường làng Cao Lãnh , nhìn thấy hai cái khạp ở hình chụp trên ( bây giờ ở SG ít còn thấy lu, khạp ) , tôi lại nhớ tới câu chuyện kể của cô bạn . Lại tự hỏi có khi nào trong cuộc sống, mình nhìn sự vật kiểu cái khạp không miệng , không đáy rồi thấy bế tắc như anh chàng nhà quê kia không .
Mà lạ , đi chơi đâu chỉ ngắm cảnh vật không thôi , có khi nhìn , ngó … rồi lại nhớ điều gì đó , lại nghĩ ngợi gì đó … cuộc sống dường như thú vị hơn phải không . Có lẽ vì vậy mà tôi thú thiệt là thường ham đi chơi lắm lắm … (((-: