Thứ Ba, 1 tháng 1, 2008

Nghĩ về Vĩnh Long

Tháng 6 vừa qua, tôi có dịp về VĩnhLong. Thật ra là đi đưa tang mẹ một người bạn. Tôi nhớ nơi tôi đến cũng không xa cầu Mỹ Thuận lắm. Và cảnh vật ở đây thì cũng như bao làng quê ở miền Tây nam bộ. Những nhánh sông rạch đục ngầu phù sa. Con đường đất chạy dọc bờ sông chỉ đủ chohai chiếc xe máy ngược chiều lướt qua nhau. Áo quan được đưa đi bằng xuồng máy. Lần đầu tôi thấy cảnh này nên cảm giác lạ lắm…
Vĩnh Long đầy vẻ hiền hòa của một miền quê sông nước. Tuy nhiên cuộc sống của người dân có vẻ còn nhiều khó khăn. Nhà gạch, mái tôn sơ sài, cũ kỷ. Mấy chiếc ghe nhỏ ọp ẹp neo dưới bến sông. Cuộc sống nhà nông quần quật bên mảnh vườn ,vuông ruộng chỉ đủ để có miếng ăn.
Công việc làng quê khó khăn, nên khi công trình xây dựng cầu Cần Thơ mở ra, có lẻ những người dân ở đây mừng vì ít ra xin vào làm công nhân cũng có việc làm. Họ đi làm để còn có số tiền mang về nuôi vợ con. Họ đâu cần biết đây là công trình tầm cỡ quốc gia, khi hòan thành sẽ mang lại giá trị kinh tế cao như thế nào. Cũng không cần biết thế nào là chủ đầu tư, nhà thầu chính, phụ. Cũng không cần biết cốp pha,dàn giáo, trụ đỡ ,trụ tạm… là gì. Và cho dến lúc thảm nạn xảy ra, trong cơn kinh hòang nhất họ chỉ nghỉ đến vợ con, người thân mà không hề kịp oán trách tại sao một cây cầu lớn tầm cỡ, do những công ty tầm cỡ xây dựng mà lại phút chốc đổ sụp.
Nỗi đau bùng lên rồi cũng theo thời gian lắng dịu trong lòng mọi người. Nhưng những mất mát của các gia đình và cái nghèo của một miền quê là một hiện thực vẫn còn tồn tại.
Chỉ biết cầu mong cho lớp trẻ sẽ được học hành tử tế, có được việc làm và cuộc sống sẽ phải tốt đẹp hơn.
Thôi cứ ráng hy vọng vậy


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter