Thứ Hai, 1 tháng 2, 2010

Cuối tuần


Những ngày nắng nóng, ở Sài Gòn này không biết trốn vào đâu. Ngày trước, cuối tuần cả nhà tôi thường đi qua Bình Quới, để được ngắm chút màu xanh cỏ lá, được hưởng chút gió mát từ mặt sông lùa vào.
Qua đó, thế nào tôi cũngdừng lại ở một khạp nướcvà thích có người múc nước bằng cái gáo dừa, xối cho mình rửa tay.
Qua đó với bạn bè, người thân, tôi thích sau một hồi đi lang thang, lại ngồi bệt bên nhau bên cỏ xanh. Còn khi đi với rất ít người thân, tôi thích ra chỗ bờ sông, ngồi ngắm lục bình hay dõi theo những chiếc sà lan chở cát trôi chầm chậm trên mặt sông lấp loáng nắng
Qua đó, có lần hai người bạn già ngồi ở một góc yên tĩnh, miên man nói về một thời quá khứ, những ám ảnh, trăn trở khôn nguôi. Bọn trẻ phát hiện sự vắng mặt, bảo nhau sục sạo ở những bụi cây, lùm cỏ để tìm họ.
Ở đó, tối nào rất khuya, sau buổi tiệc, cả nhóm lục tục kéo nhau ra về trên con đường đậm đặc bóng cây. Anh bạn đi bên cạnh nói cho tôi nghe về một “nỗi” yên tâm khi con cái đều ngoan, ham học. Tiếng hát của Khánh Ly từ một vùng tối mênh mông cất lên trầm trầm : “ Thôi về đi , đường trần đâu có gì…”. Anh bạn ấy giờ đã đi thật xa …
Ừ nhỉ, cuối tuần này chắc sẽ tìm về nơi có màu xanh cỏ lá…



Photobucket

Photobucket





Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket



Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter