Tôi đến lăng Tự Đức vào một buổi sáng nắng vừa lên . Nắng sớm trãi nhẹ trên mặt nước hồ sen , không đủ nhuộm sáng mái ngói rêu phong của nhà thủy tạ để làm bớt đi vẻ u trầm của ngôi nhà cổ . Nắng e ấp len lỏi qua kẻ lá của những vòm cây sứ trắng thân sù sì mà không thể xuyên qua màn sương mù còn ủ kín trong rừng thông trên cao .
Tôi đã đến lăng Tự Đức nhiều lần , lần đầu tiên với cặp mắt xanh trong , tươi tắn của một người trẻ muốn đón nhận Huế như Huế đã đón nhận mình . Giờ đây , Huế xưa càng xưa hơn , chợt nhiên tôi cảm thấy những mảng rêu xanh bám trên các phiến đá cuốn hút tôi một cách kỳ lạ . Ở một mảng tường đã sụp đổ , tôi nói cô con gái của tôi ngồi vào đó . Ngắm vẻ cười tươi tắn của con gái giữa bức tường rêu , tôi bấm máy hình và chợt mĩm cười với … tác phẩm của mình .