Buổi sáng trước khi rời Đà Lạt , cả nhóm đến “Hoa violet ngày thứ tư” để ăn sáng . Đêm trước đó , mọi người , nhất là các bạn trẻ háo hức được trở lại nơi ấy vào ban ngày để được ngắm tận mắt “ Hoa cố nhân” . Có bạn trẻ hỏi : “ Tại sao gọi là hoa cố nhân ? “
Có thể đó là một câu chuyện dài , có lúc tưởng chỉ còn nằm sâu trong ký ức …
Buổi sáng ở “Hoa violet ngày thứ tư “ trong trẻo và yên ả thay cho cái nồng say của đêm với ánh lửa bập bùng bên lò sưởi .
Những mái đầu chụm lại ở một khoảnh sân vườn , để ngắm nhìn những cánh hoa tím mong manh nằm ẩn mình dưới đám lá xanh . Đúng là nếu không để ý , thì sẽ không thể nhìn thấy . Phải có bàn tay ai đó nhẹ nhàng vạch những chiếc lá xanh để những cánh hoa be bé tim tím lộ ra . “ Hoa cố nhân “ đấy , dịu dàng và chút gì hư ảo …
“..Hôm đó, về khuya, bên tách café cuối ngày và trong tiếng saxo đêm, tôi lại mở gói quà ĐL ra…Trong đêm thanh vắng, mùi sương mù trở nên nồng nàn hơn, vương vất, như một trầm hương mộng mị, thấm vào ký ức mà những năm tháng đời đã che phủ , đưa tôi về lại một ĐL rất xa…khi tôi còn là một thanh niên tuổi đôi mươi
……..
- Anh lên ĐL nhiều lần chắc biết hết các loại hoa ở đây?
- Chắc vậy. Từ hoa dã quỳ tháng 11 đến phượng tím mùa này tôi đã thấy.
- Anh có thấy hoa lưu ly tím chưa?
- Lưu Ly tím? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến . Ở ĐL có sao?
- Gần đây thôi. Anh có thấy không?
Tôi nhìn chung quanh…Chỉ thấy mimosa và hồng tường vi mờ mờ ven đường.
- Tôi không thấy loại hoa đó.
Vân Sương đến gần một bụi cây thấp mọc bên tường của khách sạn, vẩy tay bảo tôi bước đến. Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng vạch những chiếc lá sang hai bên….Bất ngờ quá! Trước mắt tôi là một nụ hoa tím , nở e ấp dưới những cánh lá. Và giọng Huế mơ hồ bên tai tôi:
- Ít người biết loại lưu ly này lắm. Nhiều người tưởng là hoa "forget me not". Nếu hoa quỳnh chỉ nở cho ai chịu khó nhọc thức qua đêm dài thì lưu ly tím này cũng thế. Hoa nở vào mùa xuân, nhưng không phô phang, lộ liễu như các loài hoa khác. Muốn nhìn thấy hoa, phải cúi xuống, tìm trong các bụi lá….Phải cất công tìm mới thấy được nét đẹp của hoa.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Đêm nay… sao cứ nhớ mãi một chiều Xuân năm nào cách đây nhiều năm, tôi một mình lang thang trên những con dốc ở Đà Lạt, mê mải săm soi những cụm hoa dại lẩn khuất trong sương mù để tìm một loài hoa : lưu ly tím.
Nhưng quanh tôi chỉ là mây khói và sương mù lạnh tê tái… “
( Trích entry "Lưu ly tím" của bạn W ... Cám ơn bạn W đã đồng ý :-) )
Cuộc sống có những tình cờ thật thú vị . Có những ký ức tưởng đã chìm sâu và riêng giữ đối với một người. Nhưng không , bằng những chân tình kết nối , giờ đây mọi người , có những bạn đang độ tuổi hai mươi , sau chút ngạc nhiên , đã cùng ngắm nhìn và chia sẻ một sắc tím của kỷ niệm , của ký ức… nơi người Bạn lớn .
Trước đó ít lâu một bạn trẻ , qua lời kể của Bạn lớn , đã mừng rỡ khi bắt gặp lưu ly tím ở sân vườn của “Hoa violet ngày thứ tư” . Một bạn khác sau đó lên Đà Lạt , tìm đến và mang về cho Bạn lớn một cụm hoa lưu ly … Hoa lưu ly đã có thêm một cái tên “Hoa cố nhân “ …
Và rồi hôm nay , những mái đầu xanh với mãi mê những ước vọng còn phải thực hiện đang mĩm cười nhìn hai mái đầu “chập chờn lau trắng”, hai con người đã bước sang bên kia bờ ảo vọng : một bạn khẽ khàng vạch nhẹ mảng lá xanh để bạn kia bấm nhẹ máy hình , thật nhẹ, như sợ những cánh hoa tím sẽ tan biến trong sương mù hư ảo của Đà Lạt …
“Muốn nhìn thấy hoa, phải cúi xuống, tìm trong các bụi lá….Phải cất công tìm mới thấy được nét đẹp của hoa.”
Cám ơn những chân tình đã kết nối người và người đến bên nhau, để rồi từ một vẻ đẹp tìm thấy của hoa , những chân tình đẹp đẽ trong cuộc sống lại được tiếp nối . Chỉ mong rằng những khoảnh khắc tươi đẹp đó sẽ còn ở lại rất lâu trong tâm hồn mỗi người , cho dù cuộc sống ngoài kia vẫn khôn cùng biến động ...
--> Read more..