Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

Lan man đầu năm

Thỉnh thoảng được đi đây đólà một trong những niềm vui của tôi. Mỗi nơi tôi đến đều để lại trong tôi một cảm xúc,một ấn tượng nào đó. Đôi khi chỉ là một tối lang thang ngoài phố vắng, một chiều tà ngắm mặt trời khuất dần sau những ngọn tháp cổ…Cái cảm xúc tinh khôi của cô bé 16 tuổi, một đêm ngồi ngắm sao bên bạn bè ở bãi biển Phú Quốcdịp nhà trường tổ chức du khảo,vẫn còn nguyên vẹn trong tôi. Thế nên tôi thích đi để tâm hồn mình đầy ắp hơn, rộng mở hơn…
Cảnh vật và con người ở đâu cũng có cái hồn của nó. Đến phố chợ Trung quốc nhìn họ mua bán tôi ngẫm nghĩ về phố Chợ Lớn Quận 5. Làng mạc của đất nước Chùa Tháp cũng không khác gì ở miền Tây của mình, đất đai có khô cằnhơn,và chỉ khác ở những nhà sàn cao kều, còn những đụn rơm, hàng giậu thì y như bên mình. Ra biển Hồ, thấy không bằng chợ Nổi Phụng Hiệp .Ở đó người Việt rất nhiều nhưng cuộc sống nghèo khổ và lam lũ quá!!!Mỗi nơi đi qua, tôi lặng lẽ ngắm nhìn và cảm nhận…
Mỗi năm cơ quan đều tổ chức đi nghỉ mát. Có người bảo lên Đà Lạt chẳnggì vui, cảnh vật chỉ có thế. Ra biển vui hơn vì bày được tụ nhậu ở bãi biển. Mà như thế thì chẳng cần đi đâu xa. Nha Trang làm gì, chỉ cần ra Vũng Tàu…Có lần tôi nghe kể lại, cơ quan cho đi tour có ghé Hội An , hôm trước , hôm sau nhiều người bảo rời lẹ vì… buồn quá. Tiếc đến giờ vẩn chưa ra được Hội An. Tôi đang mơ được đi Hội An và Sapa.
Mà đi chơi thì không gì hay bằng cùng đi với người đồng cảm. Nhiều khi chẳng cần nói gì. Chỉ cần đứng bên nhau, cùng chìm đắm trước cảnh vật và cảm xúc…Thế là đủ lắm rồi.

.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter