Tôi hay đưa lên blog những hình ảnh tôi chụp được khi đi du lịch đây đó, trong khi Sài Gòn , nơi tôi hàng ngày hít thở bầu không khí nhộn nhịp, tất bật thì hầu như tôi ít khi nào để ý ... Cuối tuần trước , con trai ở xa nhắn mẹ nên đi xem Lễ hội ánh sáng do một công ty Pháp thực hiện ở dinh Độc Lập . Thế là chiều ý con trai, tôi rời khỏi nhà sau buổi cơm chiều . Hình như lâu lắm rồi tôi mới đi dạo vào buổi tối ...
Chưa vào tới trung tâm thành phố đã chạm phải dòng xe chen chúc kéo dài. Trong khi chờ xe nhích từng chút , tôi nhìn quanh , đa số là những người trẻ, dẫu phải chờ đợi kẹt xe hàng giờ đồng hồ, với họ chắc chẳng hề chi, họ đã quên cả đất trời , ngày giờ khi đang ở bên nhau. Còn với người già như tôi , tôi không quên được gì, mà lại còn nhớ ... nhớ "cái ổ" của mình ở nhà. Giờ này không ra đường, ông sẽ ngồi trước ti vi , lướt web bằng điện thoại di động, còn bà sẽ lướt web bằng laptop trên chiếc ghế dài ấm áp ... Đã lỡ lọt vào cái guồng của đám đông rồi thì cứ phải đi tiếp vậy . Cuộc đời luôn là thế mà ...
Lọt được vào con đường Lê Duẫn, tôi biết chắc không thể tận mắt nhìn thấy Lễ hội ánh sáng rồi . Cả một rừng người . Khu vực này cây cối lại nhiều, che khuất tầm nhìn, nên không thể nhìn thấy mặt tiền dinh Độc Lập, nơi người ta đang dùng kỹ thuật ánh sáng để tôn vinh vẽ đẹp của kiến trúc tòa nhà. Thế là đứng nhìn người để biết Sài Gòn bây giờ đông đúc đến thế nào. Sau đó chạy vòng ra khu trung tâm Sài Gòn . Cuối năm Sài Gòn rực rỡ ánh đèn, người xe nhộn nhịp. Tôi ngắm một Sài Gòn đầy màu sắc của thì hiện tại, nhưng hình như tâm trí tôi lại đang sống với hình ảnh của một cô bé con váy đầm xinh xắn, tóc cột nơ, được ba dẫn đi chợ tết Sài Gòn năm xưa. Rồi những tháng năm thiếu nữ cùng đám bạn đi chơi dịp Giáng sinh với tâm trạng vô cùng hân hoan sau một kỳ thi học kỳ tốt đẹp. Và rồi Sài Gòn sau đó, với những chiều cuối tuần, cả nhà bốn người chất lên chiếc xe gắn máy vi vút. Cho đến khi đôi chân của thằng con đã dài quá khổ khi phải co lại trước yên xe của bố, thì ông bố mới thôi muốn cả nhà phải chất lên chiếc xe để bố chở đi.
Thế đấy, Sài Gòn thì quá khứ và hiện tại vẫn luôn tồn tại trong ta cho dù ta có để ý hay không . Thế đấy, Sài Gòn vẫn luôn trong lòng ta cho dù ta chưa bao giờ nói ta yêu Sài Gòn ...
Trên đường Lê Duẫn , trước dinh Độc Lập
Góc đường Pasteur -Lê Duẫn
Trước Bưu điện Thành phố
Bưu điện Thành phố
Nhà thờ Đức Bà
Trên đường Đồng Khởi
Góc Đồng Khời -Lê lợi
Trên đường Lê Lợi , tòa nhà ngày xưa là Passage Eden , nay là Vincom A
Tòa nhà Ủy ban NDTP
Tòa nhà Rex
Thương xá Tax
Trên đường Lê Lợi
Chợ Bến Thành
Công trường Quách Thị Trang , tượng Trần Nguyên Hãn
đường bên hông chợ Bến Thành
Góc đường Lê Thánh Tôn , chợ Bến Thành
--> Read more..
Chưa vào tới trung tâm thành phố đã chạm phải dòng xe chen chúc kéo dài. Trong khi chờ xe nhích từng chút , tôi nhìn quanh , đa số là những người trẻ, dẫu phải chờ đợi kẹt xe hàng giờ đồng hồ, với họ chắc chẳng hề chi, họ đã quên cả đất trời , ngày giờ khi đang ở bên nhau. Còn với người già như tôi , tôi không quên được gì, mà lại còn nhớ ... nhớ "cái ổ" của mình ở nhà. Giờ này không ra đường, ông sẽ ngồi trước ti vi , lướt web bằng điện thoại di động, còn bà sẽ lướt web bằng laptop trên chiếc ghế dài ấm áp ... Đã lỡ lọt vào cái guồng của đám đông rồi thì cứ phải đi tiếp vậy . Cuộc đời luôn là thế mà ...
Lọt được vào con đường Lê Duẫn, tôi biết chắc không thể tận mắt nhìn thấy Lễ hội ánh sáng rồi . Cả một rừng người . Khu vực này cây cối lại nhiều, che khuất tầm nhìn, nên không thể nhìn thấy mặt tiền dinh Độc Lập, nơi người ta đang dùng kỹ thuật ánh sáng để tôn vinh vẽ đẹp của kiến trúc tòa nhà. Thế là đứng nhìn người để biết Sài Gòn bây giờ đông đúc đến thế nào. Sau đó chạy vòng ra khu trung tâm Sài Gòn . Cuối năm Sài Gòn rực rỡ ánh đèn, người xe nhộn nhịp. Tôi ngắm một Sài Gòn đầy màu sắc của thì hiện tại, nhưng hình như tâm trí tôi lại đang sống với hình ảnh của một cô bé con váy đầm xinh xắn, tóc cột nơ, được ba dẫn đi chợ tết Sài Gòn năm xưa. Rồi những tháng năm thiếu nữ cùng đám bạn đi chơi dịp Giáng sinh với tâm trạng vô cùng hân hoan sau một kỳ thi học kỳ tốt đẹp. Và rồi Sài Gòn sau đó, với những chiều cuối tuần, cả nhà bốn người chất lên chiếc xe gắn máy vi vút. Cho đến khi đôi chân của thằng con đã dài quá khổ khi phải co lại trước yên xe của bố, thì ông bố mới thôi muốn cả nhà phải chất lên chiếc xe để bố chở đi.
Thế đấy, Sài Gòn thì quá khứ và hiện tại vẫn luôn tồn tại trong ta cho dù ta có để ý hay không . Thế đấy, Sài Gòn vẫn luôn trong lòng ta cho dù ta chưa bao giờ nói ta yêu Sài Gòn ...
Trên đường Lê Duẫn , trước dinh Độc Lập
Góc đường Pasteur -Lê Duẫn
Trước Bưu điện Thành phố
Bưu điện Thành phố
Nhà thờ Đức Bà
Trên đường Đồng Khởi
Góc Đồng Khời -Lê lợi
Trên đường Lê Lợi , tòa nhà ngày xưa là Passage Eden , nay là Vincom A
Tòa nhà Ủy ban NDTP
Tòa nhà Rex
Thương xá Tax
Trên đường Lê Lợi
Chợ Bến Thành
Công trường Quách Thị Trang , tượng Trần Nguyên Hãn
đường bên hông chợ Bến Thành
Góc đường Lê Thánh Tôn , chợ Bến Thành