Thứ Năm, 1 tháng 1, 2009

Miên man

Đã rất lâu rồi ba chị em mới lại ngồi với nhau . Lẽ ra định trước Tết nhưng phải đến bây giờ. Chỗ làm có khi cách nhau khoảng 5 phút chạy xe. Nhưng chẳng ai gặp ai. Diệu vợi.
Bảo em chạy chậm chờ hai chị. Nhưng cái tật không bỏ. Em phóng ào ào mất tiêu . Đến nơi, hai chị lóng ngóng, ngó ngược ngó xuôi. Chị B. nói em vẫn chưa trưởng thành. Sao lại chưa? Em lăn lóc đời nhiều hơn các chị lắm rồi. Và em cũng tự chọn con đường của mình. Chị chẳng làm gì giúp em được. Còn chị B. thì càng “độc lập, tự do” hơn thế nữa. Tóm lại chị chẳng làm gì cho tụi em được. Chỉ có lâu lâu chị gọi và mình cùng ngồi với nhau.
Mới đó đã gần 10 năm. Ngày trước những lần đi công tác về, còn dư thời gian, emchở chị đi một vòng ngắm đường phố. Có hôm tiện đường em chạy suốt con đường độc đạo bên TĐ, cuối con đường là một dòng sông chắn ngang, bắt buộc phải dừng .Chị mê dòng sông nên cứ lặng lẽ ngắm những mảng lục bình hoa tim tím trôi hờ hững. Và hình như em cũng gắn bó với một dòng sông,một bến phà nào đó nên cũng mê mãi…
Nhớ hôm B. đi, bà sếp” kinh khủng” gặp chị dò xét :” Này, cái H. xin nghỉ việc, cậu có biết không ?”Trả lời không biết thì bà không tin nên chị im lặng. Hôm chị rời phòng đi, em nhìn về chỗ ngồi của chị buông một tiếng trống không : “Trống vắng”. Thế rồi chia xa. Gặp gỡ và chia xa…Sinh nhật 16 tuổi chị đã ghi vào nhật ký của mình ” Có phải cuộc đời là những lần vẫy tay từ giã, con suối nhỏ vừa để lại sau lưng một bến bờ…” Dẫu biết thế…
12 giờ trưa,sân Serenatakhông có nắng. Những bản nhạc Pháp êm nhẹ. Nhìn hai em nói chuyện, chị lại miên man với những suy nghĩ của mình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter