Nơi phải đến công tác sáng nay ở gần chỗ tôi làm việc. Thế là tôi đi bộ. Thong thả bước trên lề phố . Tôi ngắm nhìn cảnh vật bên đường . Con đường này ngày xưa đa số là nhà biệt thự. Giờ chẳng còn mấy. Nhiều nhà đã xây sửa và sắp xây sửa . Mảng xanh cứ lùi dần. Ngang qua một nhà trẻ, nhìn cái cổng mà nhớ anh bạn KTS nghệ sĩ ngày đó, khi nói về tính chất cách điệu trong kiến trúc, đã lấy cái cổng này làm thí dụ. Đó là hình ảnh của một chú bé con, cái mái cổng thấp tè màu xám đậm là chiếc mũ bê rê, những song lam trắng nổi bật giữa cổng là mấy cái răng sữa của cậu ta. Cái cổng đã được sơn phết qua nhiều thời kỳ, chiếc mũ bê rê người ta cho nó nhiều màu khá chói, thôi cũng được vì mũ trẻ con mà , nhưng những cái răng trắng của cậu bé, có khi người ta phết nó màu hồng , khi màu vàng…trông thật buồn cười. Không hiểu sao mỗi lần đi ngang , nhìn "cậu bé cổng" là tôi nhớ đến anh bạn.
Tật tôi hay thế, mỗi người bạn, tôi đều có một câu chuyện gì liên quan để nhớ. Có lần gặp lại một anh bạn cũng KTS, sau hơn hai mươi năm. Tôi nhắc lại chuyện ngày xưa, anh thiết kế một con đường trong thành phố, khi thể hiện cây xanh bằng những ký hiệu vòng tròn tán lá, thẳng tắp, đều đặn trên bản vẽ. Tự dưng ở một chỗ nào đó trên con đường, đột biến , anh ta vẽ một vòng tròn thật to, rễ lá xoắn xuýt… Tôi hỏi anh: cái gì đây ? Anh trả lời : đó là cây si . ( Chỗ anh vẽ cây si áng chừng trước nhà một nàng trong mộng của anh ở trên đoạn đường đó… ) Nghe tôi nhắc lại , anh tròn mắt xuýt xoa : Trời, bao nhiêu năm gặp lại tôi, thấy vẫn như xưa, rồi còn nhắc cái chuyện thời xa xưa ấy, làm anh ta như đang sống lại tuổi đôi mươi. Hìiii…
Làm việc xong ra về, đầu óc thảnh thơi hơn, nhẹ bước, tôi bắt gặp một nhành hoa giấy thả nhẹ xuống mái cổng ngói đỏ của một biệt thự. Hình như tôi có dừng bước trong một khoảnh khắc ngắn ngũi... Thỉnh thoảng trong thành phố ồn ào này, tôi vẫn bắt gặp đâu đó một giàn hoa giấy, có khi trên con đường lớn đầy khói bụi, có khi trong một hẽm nhỏ im vắng. Một loại hoa chắc ít ai để ý vì nó quá quen thuộc, có mặt khắp nơi. Nhưng có những lúc bất chợt nó cho ta chút nhẹ lòng, như sáng nay , tôi bắt gặp một nhành hoa giấy với những kỷ niệm vẩn vơ trong tâm thức …