Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

Phù vân

Hai mẹ con ngồi trước mặt tôi, đều cùng một vẻ bức xúc. Thật tình tôi chán ngán những buổi tiếp khách thế này. Sao người ta có nhiều tranh chấp đến thế. Tranh chấp với hàngxóm đã đành. Trong nhà, vợ chồng, anh em cũng tranh chấp lẫn nhau. Cõi tạm đấy sao? Được, mất lẽ thường. Nhưng ai cũng muốn được mà không muốn mấtchút gì….

Người con nói: “ Hôm nay được gặp chị , chị nói thấu tình, tôi đỡ quá “. Người mẹ cứ giữ lấy bàn tay tôi trong lòng bàn tay khẳng khiu của bà: “Cô ơi ! Giađình tôi khổ quá!” Ôi, tôi biết rất rõ tôi chẳng thể manglại hài lòng cho tất cả mọi người. Nếu hai mẹ con biết tôingồi nghe họ nóimà lòng tôi cũng đang trĩu nặngmột nỗi “nhân tình thế thái” chung, riêng nào đó. Nếu họ biết hôm đó tôi đã cố gắng ghê gớm để lôi cái đầu “lơ mơ” của mìnhtập trung vào mớ vấn đề rối rắm của họ. Cám ơn người bạn đồng nghiệp đã kịp thời tiếp ứng và hình như cuối cùng họ cũng yên tâm ra về.

Giá mà tôi có thể nói với người mẹ gần 80 tuổi kia : ” Bác ơi, ở tuổi nàysự thanh thản trong tâmlà quý nhất. Nhà cửa,vật chất , quyền lợi… tất cả rồi sẽ chỉ là phù vân…”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter