Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

Tiệc



Một chị ở cơ quan về hưu. Phòng tổ chức buổi tiệc đưa tiễn. Hết giờ làm việc, xuống chỗ để xe, gặp một em hỏi : “Chị biết chỗ đãi tiệc chưa? Đi với em”. Đến nơi, nhìn tới nhìn lui, tôi khều em hỏi nhỏ: “Có đi nhầm chỗ không?”. Các căn phòng đóng cửa im ỉm. Chẳng có vẻ gì là nơi đãi tiệc cả. “Đúng mà, chị theo em”

Mở xịch cửa một căn phòng. Tiếng nhạc dội ra xập xình. Lò dò bước vào. Trong bóng tối lờ mờ, nhận ra một vài khuôn mặt các anh U50, U60 của cơ quan. Gật đầu chào, cười cười…Ở dãy ghế kê dọc theo tường, các em trẻ đang say sưa hát một bản nhạc thời thượng. Lúc nãy ở cổng vào, tôi lơ mơ thấy chữ Karaoke , nhưng cứ ngỡ có một khu vực đãi tiệc riêng, karaoke riêng. Không ngờ là đãi tiệc ở phòng karaoke luôn. Tiện lợi thật. Thế là “tuyên bố lý do”, phát biểu cảm ơn, nói lên tình cảm lưu luyến, tặng quà v.v… Tất cả diễn ra như “ vũ điệu trong bóng mờ”. Thế rồi ai ăn, thì ăn. Ai hát, thì hát… Mấy bạn trẻ tranh nhau hát say sưa. Vui thật.

Tôi chợt nhớ ( lại nhớ ) những buổi sinh hoạt tập thể ngày xưa, những buổi lửa trại, tiếng hát trẻ trung sôi nổi trong tiếng đàn ghita rộn rã. Càng về khuya khi ánh lửa nhỏ dần, những bản tình ca cất lên da diết và tiếng đàn trở nên nhẹ nhàng, sâu lắng… Tôi mê tiếng đàn ghita. Mê cả hình ảnh người ôm đàn, một vạt tóc rớt nhẹ trên vầng trán nghiêng nghiêng. Thời trung học tôi say đắm tiếng đàn nên mê mẩn cô bạn có mái tóc tém, ôm đàn ghita đứng trên sân khấu trong các buổi văn nghệ của trường. Dịp gần Tết, hình ảnh các anh nam sinh ôm báo Xuân qua ngôi trường nữ bán, ôm đàn hát giữa sân trường, cũng đủ để đêm đó bài hát “Xuân ca” đi vào nhật ký của cô nữ sinh 16 tuổi . Hay một tối nào sau buổi trình diễn văn nghệ ở trường ĐH, cô SV áo dài trắng đạp xe ra về, hai anh bạn ôm đàn ghita chạy hai bên đã khiến mong sao con đường cứ dài ra mãi…

Rồi đi làm việc, những buổi sinh hoạt tập thể thời đó luôn gắn với cây đàn ghita. Còn lâu nay hầu như không nhìn thấy hình ảnh cây đàn nữa. Các buổi trình diễn văn nghệ ở cơ quan, các bạn trẻ hát trong tiếng nhạc karaoke. Các em đứng trên sân khấu, mắt cùng nhìn về một hướng, hướng màn hình tivi. Dịp lễ, nhân viên và sếp cùng nhau hát karaoke. Vui lắm. Bây giờ cái gì cũng có công nghệ cả.

Tôi ngẩm nghĩ không biết buổi tiệc hôm nay có để lại ấn tượng sâu sắc cho chị bạn về hưu không. Tôi xin phép ra về sớm và nghĩ ngợi một ngày kia, buổi tiệc tiển mình về hưu sẽ là ở đâu. Hay café đèn mờ, hay discotheque ? Có thể lắm chứ…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter