Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Tình thân



Đang làm việc, mobi phone reo : “ Alo, B… đó hả …” . Nghe cách nói biết không phải một người khách bình thường mà là một người quen thân . Nhưng tôi không thể nhận ra giọng ai. “ Dạ xin lỗi, ai gọi B... đó ạ” _ “ Ờ… hồi đó bế đi chơi, đưa võng cho ngủ mà bây giờ hỏi là ai…” . Ah! Là chị Ch… đây mà. Chị lại về nước và lần nào cũng gọi cho tôi.

Chị Ch. ở ngang nhà ba mẹ tôi ngày xưa. Ngày đó, nhà chị ít người . Người chị lớn đã đi lấy chồng nên chị hay sang chơi với mấy chị của tôi. Đặc biệt mẹ chị và chị rất cưng tôi. Cái chuyện đưa võng ngủ thì tôi không nhớ, nhưng lớn hơn chút tôi nhớ chị và Ý ( chị gọi mẹ là Ý và tôi cũng gọi theo như vậy ) hay dẫn tôi đi chơi, mua bánh kẹo cho ăn. Nghe chị kể hồi bé tôi tròn quay, má hồng phinh phính, môi đỏ tươi, tóc loăn xoăn…nhìn thấy ghét lắm.

Khi tôi bắt đầu đến tuổi mà hồi xưa gọi là tuổi cập kê, một anh thầy giáo là đồng nghiệp của chị kế tôi, trong lần đi đám cưới bà chị, đột nhiên để ý tôi và sau đó ngỏ ý xin…tìm hiểu. Tôi chưa gật đầu chuyện “tìm hiểu” đột ngột này, thì Mẹ tôi đã tìm hiểu kỹ lưỡng gốc gác người ấy và hoàn toàn ủng hộ. Thấy tôi cứ im im, Mẹ tâm sự sao đó với Ý. Một hôm Ý nhẹ nhàng bảo tôi : “ Họ là người miền Nam mình, có căn cơ, có nề nếp…tốt lắm đó con”. Lúc đó bạn bè ĐH của tôi là người tứ xứ, hình như mọi người rất ái ngại và nổi ái ngại lan tuốt sang bà láng giềng. Bà Ý ra sức thuyết phục cho tôi thấy lấy chồng xa là khổ thế nào, qua kinh nghiệm cuộc đời của Ý. Tình cảm láng giềng ngày xưa gần gũi, thân thiết là vậy. Sống cạnh nhau, lo lắng nhau như người trong gia đình.

Mấy chị tôi lần lượt lấy chồng ra riêng rồi đến tôi. Chị Ch. vẫn ở vậy với bà Ý. Ngày chị Ch. ra nước ngoài, đêm đó chị sang nhà, nói chuyện hồi lâu với Mẹ tôi, rồi chị đến chỗ tôi đang ngồi chăm sóc cho con bé của tôi . chi đứng tần ngần ngắm nghía, cười cười cũng hồi lâu…Lúc chị về rồi, Mẹ nói nhỏ với tôi đêm nay chị sẽ đi…

Lần nào về nước chị cũng ghé thăm gia đình tôi. Có lần tổ chức họp mặt cả gia đình. Có lần chị đi thăm từng nhà của mỗi người. Riêng tôi, vì văn phòng tôi làm việc ở gần nhà người quen của chị nên lần nào chị về đó, chị cũng ghé qua thăm tôi. Có lần chị phàn nàn ông bảo vệ CQ tôi mặt như…ó đâm . Chị nói bảo vệ cơ quan ở nước ngoài lịch sự lắm. Nhưng rồi về nước, chị lại đến . Lần này chị ghé gần giờ nghĩ trưa, nên tôi đưa chị cùng đi thăm Mẹ tôi. Chị dăn đừng nói gì, để xem Mẹ tôi có nhận ra chị không.

Mắt đã kèm nhèm, đôi khi Mẹ nhìn lẫn lộn mấy chị em tôi ( chắc tại giống nhau ). Nhưng vừa nhìn thấy chị là Mẹ tôi nhận ra ngay. Đôi lúc tôi không giải thích được cái gì đã gắn kết những tình thân như vậy. Sống gần nhau, rồi tứ tán mỗi người một phương. rồi lặn lội tìm thăm nhau…

Chỉ vì bây giờ chung quanh tôi, diễn ra hàng ngày cái cảnh người ta tranh giành nhau một bức tường, người ta hất rác sang nhà bên cạnh…Và rất nhiều , rất nhiều khu phố văn hóa đang mọc lên . Tôi vẫn không thể nào lý giải đượ
c…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter