Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Tản mạn cuối năm


Hai ngày cuối tuần, cuối tháng , cuối năm…Muốn thời gian đi chậm lại, chậm lại… vì còn nhiều việc phải làm… những việc thích làm và những việc không thích làm.
Trưa thứ bảy đi ăn đám cưới con một người bạn. Cô dâuthuộc loại cao ráo nhưng trở nên vô cùng bé bỏng khi đứng cạnh chú rể, người gốc Bắc Âu. Bố Mẹ chú rể cũng cao to, phong thái điềm đạm, thân thiện. Có một điều đặc biệt, khác với các buổi tiệc cưới khác, là trong phần giới thiệu cô dâu chú rể và cha mẹ hai bên, tên người phụ nữ luôn được giới thiệutrước. Gia đình nhà gái cũng được mời phát biểu trước. Tôi nghĩ không phải vì mình là chủ nhà, mà là do một trình tự hữu ý. Trong phát biểu của bố chú rể, bằng thái độ chân thành, ông cám ơn bố mẹ cô dâu đã cho gia đìnhông một cô dâu tuyệt vời…
Tôi lại chợt nhớ đám cưới của một đứa cháu bên gia đình chồng. Khi rước dâu về, cô dâu phải bước qua một bếp than đặt ngay trước cửa để bước vào nhà chồng. Tôi chẳng hiểu đó là tục lệ gì và người ta tin tưởng vào điều gì . Nhưng nghĩ lại thấy may,ngày trước đám cưới mình không có “hoạt cảnh” này. Chứ nếu có, tôi sẽ bước tránh xa vì sợ…cháy áo dài. Còn nếu bắt buộc? Ôi, tôi không dám tưởng tượng tiếp, có khi tôi vì “lúng túng, vụng về” mà hất nó đổ cũng nên. Đối với tôi, bếp lửa tượng trưng cho sự ấm áp ,hạnh phúc của một gia đình, sao lại có thể bước qua bằng một động thái thô thiển thế nhỉ… Sau này nghe chính người nhà chồng nói, tục này chẳng có ý đồ gì tốt đối với cô dâu cả. Có vẻ như tục đốt… phong của người Tàu vậy. Nghĩ lại thấy may, nếu không thì lôi thôi to rồi. Phù …
Chiều chủ nhật, ngồi chờ mưa tạnh, lướt vội qua blog, chia sẻ với bạn Wand. “tiếng hát xanh xao của một buổi chiều”… Có vẻ như mưa không muốn dứt hẳn.Hai Mẹ con vẫn đi sang thăm bà Ngoại như đã định. Đi bằng xe của Mẹ, con trai chỉ cho Mẹ biết xe đang có những chỗ nào cần sửa chữa. Tiện lợi thiệt, nhưng Mẹ vẫn phải nhắc chừng con không được chạy nhanh. Có lần, chở Mẹ về, thằng con mở áo ra, những vết cào xước ửng trên hông. Chị nó la to : “ Sao Mẹ làm gì mà cào nó dữ vậy ?! ”-“ Tại nó chạy xe ghê quá, trong lúc bấn loạn, ai mà biết được mình đã làm gì !!! “.Cũng xót xa, mà thôi, cũng nên tập cho nó quen với vết cào xước của phụ nữ…( Nói vậy chứ mẹ chưa cố ý cào ai bao giờ đâu nhé ). Nhớ trưa này nó hỏi: “ Hôm qua Mẹ ăn bánh hỏi thấy nước mắm ngon không? Con làm đó”. Ừ, khá thật. Hôm qua, trước khi đi đám cưới, Mẹ chuẩn bị buổi trưa cho nhà, lại quên bẳng món nước mắm. Thế hệ của Mẹ và các dì, đàn ông không phải vào bếp. Nhưng đến thế hệ các con phải khác thôi.
Nhìnbà Ngoại ngồi đọc báo bằng kính lúp thấy thương và vui. Lúc về trời nhá nhem tối , lại tranh thủ sờ ti Ngoại mấy cái trước khi về…. Tối con trai xem đá banh, la muốn sập nhà…
Khép lại những ngày nghỉ cuối năm, bằng niềm vui riêng và…chung của Lan Trần ,Phuong Vu,PNH và của tất cả mọi người…Chia tay một năm đã qua. Và chờ một năm mới đến với những niềm hy vọng tốt đẹp cho tất cả mọi người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter