Chiều về sớm đi công việc. Việc chưa giải quyết được. Chạy qua công ty của con, gọi điện vào cho nó. Giọng con chưa bao giờ nhỏ như vậy: “ Con đang họp. Lát con gọi lại Mẹ”. Tắt máy. Hì , tính con khá lan man, nay đi làm, cũng họp với hành. Cho biết thế nào là lễ độ...
Quán cafe gần cơ quan con khá xinh, ghế mây dưới tán cây bàng xoè rộng, trầu bà xanh mướt buông rủ. Vào đó ngồi chờ. Một lát điện thoại reo: “ Con xong rồi nè . Mẹ qua rước con ha?” - “ Mẹ đang ở quán … nè. Qua đây uống nước” – “ Trời , Pó tay.com Mẹ luôn “
Con ra quán cùng với một cô bạn và chịsếp của nó. Sếp của con rất trẻ, xinh xắn, duyên dáng. Học giỏi, ra trường được giữ lại làm cán bộ giảng dạy, cô em vừa dạy, vừa mở một Công ty riêng. Tuổi trẻ bây giờ thât năng động. Tôi luôn dành cho họ một cảm tình đặc biệt . Em sếp lại có cách sử dụng nhân viên khá…đắc nhân tâm. Một điều mà các cơ quan công khó có được.
Sếp của con nói về nhân viên mình: “ Các em còn đi học mà tay nghề như thế là khá lắm…” . Tôi nói : “ Không biết sao em sử dụng được CP,ở nhà nó làm cái gì chị cũng không hài lòng cả ”
Nhớ hồi trung học, có lần con gái nói với Mẹ: “ Mai mốt con sẽ không làm nghề giống Mẹ , Con không thích sáng xách ô đi, tối cắp ô về “. Lúc đó con còn bé, Mẹ chỉ nghe mà không nói gì. Bây giờ Mẹ có thể nói với con:
Mẹ chẳng có cái ô nào để xách đi , xách về cả.
Mẹ chỉ có cày, hai mươi mấy năm cày miệt mài. Chắc con cũng thấy rồi.
Không có gì đạt được không có chút mồ hôi, chút cay đắng.
Và con bây giờ mới chỉ khởi đầu. Hãy đi bằng đôi chân thật sự của chính mình, bằng khối óc và nhất là bằng trái tim của mình con nhé, người đồng nghiệp tương lai của Mẹ.