Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

Cố nhân của Mẹ


Trên tủ sách của tôi có những hộp nhỏ, như những ngăn ký ức của một đời người vậy. Tối qua, trước khi đi ngủ tôi mở một hộp. Tôi nhìn thấy một tờ giấy đã cũ, một toa thuốc thì phải. Chen vào những khoảng giấy trắng của toa thuốc, có nét chữ của Mẹ tôi, ghi như một ngẫu hứng nào đó:
Hai mươi bốn năm sau
Tình cờ đất khách gặp nhau
Đôi cái đầu đều bạc
Nếu chẳng quen lung đố có nhìn ra được
(Phan Khôi)


Xuống hàng lại ghi tiếp mấy câu:

Ba mươi bốn năm sau
Trở lại quê xưa
Đôi mái đầu đều bạc
Nên chẳng nhìn ra ,một phen lầm lạc

Bên dưới có chữ ký của Mẹ tôi


Tôi có nghe kể lại câu chuyện về thăm cố nhân của Mẹ.
Một hôm trở lại quê xưa , Mẹ qua thăm nhà “cố nhân” . Bước qua cái cổng tre y như ngày nào, thấp thoáng sau hàng giậu là một ông lão râu tóc bạc phơ. Mẹ chắp tay chào: “Dạ, con thưa Bác” Ông lão nhìn ra, sững người, run run nói “ Tôi đây chứ bác nào”
Thì ra “cố nhân” lúc bấy giờ trông như tạc ông cụ thân sinh ngày trước của “cố nhân”

Câu chuyệnlầm lẫn của Mẹ tôi làm mọi người được một phen buồn cười bảo Mẹ hấp tấp vội vã, nhưng tôi nghe, và nhất là bây giờ đây, ở tuổi tôi, tôi thấy rưng rưng. Tôi cảm giác lúc Mẹ bước qua cái cổngngày nào, thời gian và không gian đã hoàn toàn đứng im, lắng đọng. Mẹ đang trở lại Mẹ của ngày xưa.

Hai gia đình thỉnh thoảng vẫn liên lạc.Các con của “cố nhân” rất quý mến Mẹ tôi, có dịp lênSaigon lại ghé thăm. Các sự kiện quan trọng của hai bên gia đình như đám cưới của con cái, hai nhà đều cho người về dự. Ôi, chút tình của người xưa.

1 nhận xét:

  1. "Tôi cảm giác lúc Mẹ bước qua cái cổngngày nào, thời gian và không gian đã hoàn toàn đứng im, lắng đọng. Mẹ đang trở lại Mẹ của ngày xưa" ---> chị bắt ngay được cái hồn này, hay quá!

    Trả lờiXóa

Dấu chân..

Flag Counter