Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

Tuổi mười lăm



Ngày đầu năm ghé blog bác PNH đọc entry“Tháng Giêng”. Một nhành hoa trắng tinh khôi và hai câu thơ:

Tháng giêng vừa đến bên khung cửa
Có thoáng mơ màng tuổi mười lăm...”
Có lẻ tiết trời trong trẻo của tháng giêng làm tâm hồn bác H như trẻ lại, không chỉ mơ màng tuổi 45, 35… mà thoắt một cái bayvề tận tuổi 15…
Cái tính…con trẻ vậy màdễ lây, tự nhiên đọc hai câu thơ xong, Marg. tui bồi hồi nhớ lại tuổi mườilăm của mình. Vào tủ lục lọi một hồi, tìm được quyển nhật ký úa vàng, đọc lại đoạn văn cótựa “Dễ thương” , của cô bé Marg. viết, cũng trong dịp tháng Giêng, năm cô bé vừa tròn 15 tuổi. Post lên đây để nhớ về tuổi mười lăm dễ thương của mình.

------------------------------


Photobucket


Photobucket

Một thoáng xao xuyến bâng khuâng trong những buổi sáng thức giấc, chợt nhận thấy có gì khác lạ, thanh thoát, lẫn quất trong không khí buổi sớm. Cái lạnh gay gay làm em dễ chịu. Không khí ấy và cái lạnh mơn man ấy có hơi hướng của những ngày cận Tết.
Những năm trước trong những buổi sáng dễ thương thế này, lòng em nao nao được khoe áo mới. Nhưng sao năm nay, cũng hơi hướng ấy, cũng vẻ dễ thương ấy , bỗng dưng em thấy xao xuyến và chợt nghĩ đến đằng ấy. Tết năm nay em được 15 tuổi và đằng ấy được 16 tuổi. Chóng quá phải không đằng ấy, nhớ năm nào, hai đứa khoe tiền lì xìvà chơi lắc bầu cua mí nhau, kết quả đằng ấy được và Trâm thua. Trâm liền giở món mè nheo cố hữu khiến đằng ấy cuống quít “ Ấy , Tết mà khóc là rông cả năm đấy Trâm ơi, thôi để Chương đền cho” . Thế là đằng ấy vốc cả tiền lấy được của Trâm trả lại và cho Trâm thêm 20 đồng nữa gọi là đằng ấy lì xì cho Trâm, Trâm hí hững ngay và hai đứa dắt nhau đi chơi. Những ngày Tết vô tư, thơ dại đã qua. Nay , Xuân lại trở về, Trâm muốn chúng mình vẫn hồn nhiên như thưở nào, nhưng sao nghĩ về đằng ấy,Trâm lại bắt gặp một cảm giác lạ lùng, nhẹ nhàng và êm ái len lén vào hồn.
Sáng mồng một Tết, trời dễ thương chi lạ, những cụm mây nhẹ hững trôi. Cây ngọc lan bên nhà đằng ấy hoa nở trắng muốt, trông thật dễ thương, dễ thương như hôm nào đằng ấy đã hái một đóa hoa và cài lên mái tóc của em. Cũng từ đó em yêu hoa ngọc lan, có lẻ vì những kỷ niệm ngây thơ, dễ thương của hai đứa bên gốc cây và cũng vì hoa tượng trưng cho sự thanh cao, thánh thiện. Sáng nay em đã nhờ mẹ diện cho em thật xinh. Mẹ mĩm cười nhìn em : “ Trông con gáicủa mẹ hôm nay xinh tệ, 15 tuổi rồi chớ bộ “ . Em thẹn thùng:“ Ư ,Mẹ chỉ nhạo con không hà ! “
Em hôn mẹ và lẻn ra ngoài sân nhìn sang nhà đằng ấy. Đằng ấy ơi, nghĩ gì trong mùa Xuân thứ 16 của mình hở? . Một cánh bướm rực rỡ lượn tròn trên cánh hoa phù dung nhà em rồi nhẹ nhàng bay qua vườn đằng ấy. Cô nàng khoan thai đậu trên một khóm cúc vàngở đó có một chú bướm đã đợi sẵn. Hai cánh bướm rung rinh, châu đầu vào nhau như chào hỏi . Em mĩm cười vu vơ, một ý nghĩ hiện ra khiến em vui vui : hai chú bướm đó là em và đằng ấy đấy. Có bóng người thấp thoáng bên vườnđằng ấy. Không dưng em nghe hồi hộp lạ, rồi không hiểu sao, em quay gót chạy vào nhà khi thấy mái tóc húi cua của đằng ấy hiện ra sau hàng lá dầy xanh mướt .
Chiều lại mẹ dẫn em sang nhà đằng ấy mừng tuổi hai bác. Nhẹ nhàng bước chân chim theo mẹ . Em vui vui với ý nghĩ được gặp đằng ấy nhưng bỗng nhiên em nghe hồn thoáng chút thẹn thùng, e dè…
Bác Đằngvuồt tóc em: “ Ô ! bé Trâm năm nay 15 tuổi rồi mà trông vẫn bé bỏng, ngoan hiền, chắc vẫn còn nhõng nhẽo đấy bác nhỉ” . Mẹ mĩm cười : “ Gì chứ chuyện đóthì cô bé nhất rồi bác ạ”. Chương đứng gần bác Đằng nheo mắt trêu em. Em luống cuống ngượng đến chín ngườitrong khi tiếng bác Đằng lại quay sang Chương: “Ôi! Còn cái cậu Chương này, bác biết không, 16 tuổi đầu rồi đấy, mà nghịch như giặc, không làm nên việc gì cả…” Đến lượt em nheo mắt nhạo lại. Mơ hồ em thấy Chương cười, nụ cười hiền lành và dễ thương. Em ngợp trong một cảm giác lạ lùng và mới mẻ.
Những cánh hoa cẩm chướng đang nghiêng đầu chào gió, hương thoảng nhẹ trong căn phòng ấm cúng.

-------------------------


Mấy đứa con tôi mà đọc bài văn trên chắc chắn là chúng sẽ cười sao ngày xưa Mẹ dzớ dzẩn thế. Bọn chúng bây giờ cấp1, cấp 2 ,bạn bè nam nữ gọi nhau là cậu, tớ. Con bé nhà tôi lúc học cấp 2 , cô gọi lên bảng, một chânmang chiếc giày của mình, một chân mang giày của bạn nam ngồi bên cạnh… Lúc cấp 3 chúng gọi nhau là ông, bà. Lên đại học gọi bạn trai là bà, bạn gái là ông v.v…
Tại bác H. tự dưng nhắc tuổi 15, thôi thì vớ vẩn chút cho vui, con có cười thì chịu vậy.

3 nhận xét:



  1. Ôi, cái tuổi em ước mơ mơ gì tuổi mười bốn mười lăm đầy mộng mơ, trong sáng và thật dễ thương, phải không nàng Marguerite? Đâu phải dễ tìm lại được những phút giây trở về dòng sông tuổi thơ, phải không chị? Tib đọc thấy thích lắm!


    Trả lờiXóa
  2. Ôi, cám ơn Tib rất nhiều đã chia sẻ với M những cảm xúc đầy trong sáng của cái tuổi dở dở ương ương . Dòng sông tuổi thơ nào cũng đẹp và êm ả trong ký ức của mỗi người phải không Tib ?

    Trả lờiXóa

Dấu chân..

Flag Counter