Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Heo may

Mấy ngày nghỉ lễ, có các chị ghé qua blog tôi comment rằng cảm thấy cô đơn vì các con mãi đi chơi mà quên mẹ ở nhà. Sắp đến hè, tối qua thằng con tôi nói hè này sẽ không đi nghỉ mát theo cơ quan mẹ nữa, đơn thuần là nó không thích đi theo tour . Năm rồi nó được chị dẫn đi du lịch theo nhóm bạn của chị và nó thích đi như vậy hơn. Tôi ngẫm nghĩ con tôi đã lớn rồi, nó đã có những ý thích của riêng nó.

Lúc con còn nhỏ đến hè là bọn chúng háo hức hỏi cơ quan mẹ năm nay đi nghỉ mát ở đâu, rồi thì cả nhà cùng đi chơi vui vẻ. Còn sau này, có một năm tôi đi lẻ loi một mình. Con thì đứa đi học quân sự, đứa thì vừa đi nghỉ mát với trường lớp về,mệt, không muốn đi nữa. Có người nhìn tôi lủi thủi vào phòng ở KS một mình, tỏ ra ái ngại. Cho dầu tôi đã từng một mình như vậy trong những lần đi công tác xa, nhưng những lúc như thế này đây tôi lại thấy chạnh lòng

Cách đây ít năm, tôi có dịp đi thăm một viện dưỡng lão. Các cụ dù được chăm sóc tử tế, nhưng trên những khuôn mặt hằn sâu những dấu vết cuộc đời kia, tôi đọc thấy những ánh mắt, nụ cười vô hồn. Để các cụ bớt cô đơn trong quãng đời còn lại ,Viện đã sẵn sàng tạo điều kiện cho các cụ ông và cụ bà nào thấy thích hợp thì về sống chung với nhau. Viện dành cho họ một phòng riêng. Tôi đã gặp một nữ luật sư nổi tiếng ở SG. Không biết sao những ngày cuối cuộc đời bà lại ở đây. Bà nói tiếng Pháp như gió. Phong thái vẫn sôi nổi, trí thức. Có điều Viện không dám để hở bà, vì bà lọt ra khỏi cổng là đi mất không biết đường về. Bà đã lẫn. Bà sống chung với một ông cụ. Ông giới thiệu ông đang dạy học và viết báo. Hỏi thăm ông dạy ở đâu. Ông nói một hồi, thì ra tất cả đều thuộc thì quá khứ. Một quá khứ xa lắc đầy lẫn lộn. Nhìn kỹ, đôi mắt ông còn vô hồn hơn cả mắt bà. Thế mà họ sống cùng nhau, nương tựa lẫn nhau…

Thật sự tôi cũng không ngại mình sẽ buồn tẻ khi về già. Tôi vẫn nghĩ đến cái ngày tôi có thật nhiều thời gian để làm những gì mình muốn, đơn giản như đọc một quyển sách chẳng hạn…Còn các con, tôi cũng muốn cho chúng sống trọn vẹn tuổi trẻ của chúng. Ai cũng chỉ có một thời thôi. Đương nhiên là cái thời đó phải đẹp và ý nghĩa. Tôi nhớ có xem một bộ phim, bà hoàng thái hậu ngồi mãi mê nhìn thái tử và thái phi còn rất trẻ vui đùa ngoài sân, quên cả bữa ăn sáng. Ông vua nhắc và thưa bà nhìn gì. Bà mĩm cười trả lời bà đang ngắm mùa xuân…Tôi rất thích câu trả lời của bà.

Con gái tôi luôn rủ tôi sắp xếp để hai mẹ con cùng được đi chơi với nhau, cùng đến những nơi hai mẹ con đều thích. Gì chứ đi chơi thì hai mẹ con rất hợp. Đi với con gái, tôi được tha hồ nhõng nhẽo. Nhưng lỗi tại tôi không cho mình được một ngày nghỉ. Có thể một ngày kia tôi rảnh rang thì con lại bận. Vòng đời cứ thế mà trôi.

Dầu sao tôi vẫn tin rằng nước đi ra biển lại mưa về nguồn…




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter