Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Những người bạn ( 3 )


( tiếp theo entry Những người bạn )

Người bạn thứ ba không hiểu sao lại mất liên lạc, nhưng tôi vẫn không quên. Đó là một anh bạn học cùng trường, cùng khoa,cùng khóa. ( Thú thật hồi học ở trường tôi không hề biết anh ). Ra trường, cơ quan anh ở ngay sát cơ quan tôi. Mà cũng kỳ, cơ quan bên đó tự nhiên có một cửa sổ mở nhìn qua sân cơ quan bên này. Ra về, có hôm thấy anh đứng bên đó nhìn qua. Chào, cười,thăm hỏi dăm ba câu…Thỉnh thoảng anh sang phòng làm việc của tôi, trao đổi một số kiến thức chuyên môn. Có lần còn rủ nhau đi thăm thầy dạy cũ bị bệnh…
Một hôm anh hỏi tôi có nhận việc làm thêm không, anh đưa cho làm, vì công việc đó không thuộc chuyên ngành của anh. Tôi gật đầu. Thế là ban ngày đi làm, tối về lại miệt mài,đêm nào cũng thức, cũng tính, cũng vẽ… Lúc đó con gái đầu còn bé, dỗ con ngủ xong là ngồi vào bàn làm việc. Con trở mình ọ ẹ ,lại chạy vào với con. Cứ thế, chạy ra, chạy vào…Công việc hoàn thành,giao xong thì chờ. Đấy là lần đầu tiên tôi nhận một công việc làm thêm bên ngoài cơ quan, qua một trung gian. Kết quả công việc có được chấp nhận hay không. Chi phí được trả thế nào tôi không thể biết trước…
Khá lâu sau, một buổi sáng anh qua tìm tôi. Tôi nhớ anh không nói chuyện trong phòng làm việc mà nói tôi đi ra ngoài sảnh tiếp khách với anh. Ngồi vào ghế, anh nhìn tôi nghiêm nghị sau cặp kính trắng: “Không xong rồi! Người ta không làm nữa. Xù rồi…”. Tôi còn chưa kịp ngẫm nghĩ về những gì mình vừa nghe thì anh bạn đã lôi từ trong cặp ra một gói lớn đẩy về phía tôi. Nụ cười của anh lúc đó sao mà tươi thế…Số tiền thiết kế phí lần đó đủ để gia đình tôi chi tiêu trong cả một năm. Và trong những năm tháng đầy khó khăn đó, số tiền có ý nghĩa biết chừng nào.
Vậy mà hồi đó tôi chưa hề mời anh một ly cà phê, đừng nói gì đến bữa tiệc nhậu như thời buổi này vẫn hay vậy. Đơn giản vì hồi đó tôi chưa hề quen với “tập quán” xã giao đó. Tôi vô cùng lúng túng khi chỉ nói cám ơn suông... Rồi cơ quan tôi dời đi nơi khác. Bẳng đi mỗi người một nơi, một công việc, không còn gặp nhau nữa. Sau này tôi nhận được nhiều công việc làm thêm, nhưng tôi vẫn nhớ hoài công việc đầu tiên anh mang đến cho tôi. Tôi vẫn nhớ anh bạn hiền lành ngày nào…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter