Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Nguy cơ



Có bao giờ bạn sống với cảm giác có một nguy cơ đang lơ lững trên đầu chưa?
Buổi sáng đang làm việc, một thằng em bước vào phòng, chào, mắt ngó ngó lên trần nhà.
_ “ Chị, trưa chị ngủ bên chỗ này, đừng ngủ bên chỗ kia “
_ “ Là sao ? ”
Tôi lườm lườm nhìn hắn, tự dưng hôm nay có kẻ xâm phạm quyền “tự do riêng tư” của tôi một cách kỳ cục.
_ “ Dạ, đám gỗ trần bên kia mối mục dữ lắm rồi . “
_ “ Là sao? “
Đầu tôi như có ai đổ nước sôi. Chả là cách đây mấy tháng cũng báo là phải thay trần. Tôi vốn ngán ngẫm chuyện sửa nhà. ( làm cho người khác thì được, nhưng cho mình thì ngán ) Một phần vì biết tấm trần của đơn vị sửa chữa này mà thay vào sẽ phá hỏng nội thất của căn phòng có kiến trúc cũ kỷ này. Thế nhưng nghe báo gỗ trần mối mục dữ lắm, và làm vào ngày nghỉ sẽ không ảnh hưởng đến công việc. Thôi thì đành vậy.
Thứ hai sau đó vào, nhìn trần mới không hài lòng lắm nhưng thôi kệ. An tòan vẫn hơn. Một ngày đẹp trời, đang làm việc thì “ Rầm!” Một tấm trần rớt xuống, chỗ đó… nếu vào giờ trưa thì đúng là chỗ tôi gác đầu nằm ngủ… Mọi người nhanh chóng gắn lại tấm trần và tôi cũng không muốn làm lớn chuyện vì tội nghiệp ông công nhân, có thể bị cắt lương, cắt thưởng…

Sau từng ấy chuyện giờ lại báo gỗ trần mục. Là sao ? Lại nghe báo tiếp. Thiệt là không tưởng tượng nỗi. Thay vì tháo toàn bộ tấm trần và gỗ trần cũ ra, các ông công nhân chỉ tháo tấm trần, còn khung gỗ trần mối mục thì vẫn để lại. Dàn trần mới được đóng bên dưới che cái nguy cơ chực chờ bên trong. Chả là thi công vào ngày nghỉ, cán bộ kỹ thuật không ghé qua kiểm tra, công nhân cứ thế mà tự biên, tự diễn bằng cái đầu hời hợt của mình. Hôm nay lên chống thấm sênô mới phát hiện ra.

Chuyện tắc trách thì gặp khắp nơi nhưng có những việc ảnh hưởng đến an nguy của người khác nhưng không hiểu sao người ta cứ, nói theo bây giờ hay nói là…vô tư. Lúc này đi ngoài đường ngang qua mấy công trường thi công, nhìn mấy cái cần cẩu treo lơ lững tôi thấy ngán ngán. Hơi buồn cười cho mình, làm như chưa từng ra công trường vậy. Nhưng mà càng thấy, càng sợ thât sự. Với cái kiểu làm hời hợt thậm chí tắc trách bây giờ, cái gì cũng có thể xảy ra. Công nhân thì như cảm tử quân, nguy hiểm bản thân còn chẳng để ý. Cán bộ thì còn lắm vấn đề khác để quan tâm…

Nhớ ngày xưa vị thầy dạy môn Máy thi công, cho đề bài kiểm tra bắt vẽ nguyên chiếc xe cần cẩu. Thấy thật giáo điều rồi. Đến khi phát bài ra, nhiều người thấy bài mình vẽ thật đúng, thật đẹp nhưng chỉ có 2 điểm. Hóa ra còn thiếu một nét gạch ngang đậm dưới xe, thể hiện xe đang nằm trên mặt đất. Thầy bảo : “ Xe cần cẩu thì không thể bay được” . Lúc đó lắc đầu, nghĩ thầy lớn tuổi nên lẩm cẩm, khó chịu. Trời , bây giờ nghĩ lại thấy thầy đúng quá. Đúng rồi, có những thứ không thể bay được, sẽ vô cùng nguy hiểm…Thế mà bây giờ chỉ vì sự tắc trách, hời hợt của mọi người mà chúng trở thành những vật thể bay, lơ lửng trên đầu người khác. Và bao tai họa đã xảy ra…

Phải đến vài chục năm sau, học trò mới thấm thía lời dạy của thầy. Có muộn quá không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter