Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Phố núi



Entry trước viết trong lúc tâmbất ổn. Chắc ghi lung tung nên đã khiến bạn May N thắc mắc:cuối cùng là mình đang đi về quê hay đang ở đâu? Về quê ! Muốn lắm, nhưng có lẽchưa thể đến lúc ”một mai, một cuốc, một cần câu…”. Vẫn còn nặng nợ …Thế là những ngày cuối tuần qua, mình đi thành phố cao nguyên Đà Lạt.

Rất muốn gọi “thành phố sương mù Đà Lạt “ và mong đến đó chỉ để được nhìn một chút... sương tan. Thế nhưng mấy ngày ở đó không nhìn thấy chút mù sương nào. Dẫu buổi sáng đã thức thật sớm loanh quanh ở mấy con dốc đi lên, đi xuống… Cuối một con dốc, bất chợt thấy vài nhánh marguerite lẻ loi, thứ hoa cúc trắng đơn giản này, bây giờ ở SG khó tìm thấy và ở Đà lạt cũng trở nên hiếm.
Một buổi sáng, trong lúc mọi người lên xe jeep leo đỉnh Langbiang thì mình lang thang vào một rẫy rau của người dân tộc, ngắm những vuông rẫy củ dền tím ngát, những bắp cải tròn xoe xanh um. Thấy mát mắt và dịu lòng. Những giọt sương đọng trên lá cỏ tinh khiết, mong manh khiến bước chân ai cũng ngại ngần… Những phút thanh thản hiếm hoi…
Chơi đùa với mấy đứa trẻ dân tộc thật hồn nhiên và dễ thương. Chúng nói tiếng dân tộc, chưa đi học nên chưa biết tiếng Kinh, nhưng biết nói "bái bai". Bố mẹ chúng thìnằng nặc mời vào nhà uống chút rượu cần. Nhìn thấy họ phơi lưng hàng giờ dưới nắng bên luống rẫy, để chiều đi chợ, nghe mọi ngườixuýt xoa khen rau củ ở Đalat rẻ, mà thương họ.
Giá mình có được nhiều thời gian tự do đi lan man như thế sẽ hay biết dường nào... Sáng nay các bạn trẻ ở cơ quan bảo: “ Cô chụp hình trên Đà Lạt với đám trẻ quậy tụi con trông trẻ trung lắm”. Ồ! Mình mà vẫn còn trẻ ư ?!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter