Sáng nay tôi lạitrở về tòa nhà ấy, Và đứng trên sân thượng đó… Bây giờ ở TP này, tòa nhà chẳng là gì so với các cao ốc mới xây 20, 30 tầng. Nhưng tôi vẫn ra chỗ sân thượng và đứng đúng ở chỗ ngày trước. Bày ra trước mắt là một công trường ngổn ngang. Con rạch ngày trước, nơi đổ mình ra dòng sông, nước xanh mát, đã bị lấp đi. Mặt đất đắp xám ngoét, cày xước chằng chịt bởi các xe, máy thi công…Cây cầu Mống ngày xưa với vòm thép uốn cong đen tuyền, soi bóng xuống dòng nước xanhtuyệt đẹp, giờ nằm trơ trẽn trên mặt đất, lan can không còn , vòm thép sơn xanh lè dị hợm. Tôi nhớ ngày xưa Ba tôi có chụp một tấm hình,Mẹ tôi mặc áo dài nắm tay tôi, bé xíu trong chiếc áo đầm có cái nơ to tướng. Hai mẹ con đứng xoay lưng nhìn ra chiếc cầu Mống cong cong vắt qua dòng sông. Hai bên bờ cây cỏ tươi đẹp.
Giờ trước mắt tôi là một miệng hầm rộng lớn, nơi mai mốt sẽ nối qua Thủ Thiêm…Các em đi cùng đang huyên thuyên về các phương án xây dựng đường hầm. Tôi vừa vuốt những sơi tóc tung bay, vừa nghe, vừa nghĩ ngợi. Sân thượng vẫn lộng gió như ngày nào. Công việc của tôi hay đặt tôi vào tình huống “hoa” lạc giữa rừng “gươm”. Và vì là “hoa” nên cũng đặc biệt hơn. Trong khi mọi người bàn tán về các biện pháp thi công của công trường, thì có một khoảnh khắc nào đó tôi lại nghĩ đến… một dòng sông và một cây cầu đã mất…
Cuối cùng tôi nhìn các em và mĩm cười. Ừ, tất cả các dòng sông đều chảy… Và dòng sông rồi cũng sẽ hòa mình vào biển cả. Hy vọng là thế…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét