Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Viết về thiếu nhi... già, nhân 1/6 ...

Photobucket

Có lần, sau khi lãnh lương, con gái về nhà với lỉnh kỉnh các món quà. Nhí nha nhí nhảnh ấn quà vào tay từng người xong, con gái tiếp tục hí ha hí hửng : “ Còn đây là quà của Cuc Cu đáng yêêêêu ! “ . Một bộ đầm hồng bằng bàn tay được lôi ra và thoắt cáibé gấu Teddy xúng xính trong bộ đầm mới, hớn hở trong vòng tay của chị Cuc Cu đáng yêu! Tôi bắt đầu cằn nhằn… Tôi biết bộ đầm bé xíu này giá hơn trăm ngàn. Tại sao không may áo cho Teddy mặc mà lại đi mua đắtthế. Con gái nói đây là bộ đồ hiệu của chính nhà sản xuất may cho gấu Teddy, và con gái rất mê những bộ đồ đủ kiểu của nhà sản xuất may cho Teddy mặc.

Tôi chỉ còn lắc đầu. Hình như không chỉ là sắm một bộ áo đầm mà là con gái đang sống với một nổi đam mê nào đó từ thuở bé thơ. Hồi con gái học cấp Một, nó rất mênhững con búp bê Barbie với những bộ quần áo đủ kiểu đầy màu sắc. Lúc đó, một bộ búp bê Barbie giá cả triệu bạc. Dĩ nhiên là không thể mua. Con gái vẽ đầy những trang vở hình những con búp bê, những công chúa, với đủ loại kiểu áo do nó tự “thiết kế”… Tôi “nợ” nó con búp bê Barbie cho đến khi nó vào đại học. Trong một lần hai mẹ con dẫn nhau đi mua sắm, gặp lúc Barbie đang có đợt giảm giá, nó lại vòi vĩnh Mẹ,và tôi đã gật đầu đồng ý mua Barbie cho thiếu nhi…già .

Bây giờ lãnh lương racon gái có thể sắm một cách lẹ làng món đồ chơi nó yêu thích. Còn ngày xưa, để sắm con búp bê to, đẹp đầu tiên cho nó, tôi đã phải chờ. Phải đến lúc tôi bắt đầu nhận được công việc làm thêm, tôi mới có thể nghĩ đến…Những bà mẹ có con nhỏ thời đó, bây giờ thỉnh thoảng ngồi nhắc lại, chỉ có chúng tôi mới hiểu được những khốn khó, còn bọn nhỏ có biết gì đâu… Lúc đó con gái khoảng ba tuổi. Nó đang bị bệnh, không đi nhà trẻ mà ở nhà với ông bà Ngoại. Đi làm về tôi ghé thương xá Tax, chọn một con búp bê to, mắt chớp chớp, tóc vàng loăn xoăn. Một con búp bê đẹp nhất trong đám búp bê ở đó… Ngày còn bé tôi đã mong ngóng Mẹ mua quà về cho mình thế nào,thì lúc đó tôi cũng nôn nóng mang quà về cho con y như vậy.Vừa dừng xe trước cổng, nhác thấy bóng con bé lanh chanh chạy ra, tôi giơ cao con búp bê qua những song cửa…Nó ôm con búp bê chạy vội vào nhà, không kịp để tôi nhìn đôi mắt sáng rỡ của nó. Nhưng tiếng reo và tiếng cười hăng hắc của con bé thì thật là quá đủ…

Trong lần dạo phố gần đây của hai mẹ con, con gái giả vờ kéo mẹ vào gian hàng Teddy, làm bộ vòi vĩnh : “ Mẹ…mua một bộ áo đầm cho bé gấu Teddy đi ! “ . Nó cười khoái chí khi thấy tôi trợn mắt, lắc đầu quầy quậy ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter