Rồi lại nhớ những ngày còn bé bị bệnh, mẹbắt kiêng cử đến độ thấy gì cũng thèm. Lúc đó món cháo trắng với cá chà bông là mỹ vị. Mẹ kiêng thịt vì sợ chậm tiêu nên làm chà bông cá. Nạc cá lóc kho nước mắm ngon, xé sợi nhỏ rứt, sấy lên thơm lùng, ăn với cháo trắng. Nhắc lại thấy thèm…
Sau này, những ngày đi làm, rồi tiếp tục đi học. Những buổi tối mịt trở về nhà gần như kiệt sức sau một công việc căng thẳng hay một bài thi kinh khủng, tôi lại ghé qua quán cháo trắng ở đầu một con ngõ. Tôi cám ơn món cháo trắng trứngmuối của bà chủ quán đã cho tôi lấy lại chút sinh lực- đúng là thế đấy vì lúc đó vừa lả, vừa đói, tôi chẳng thể nuốt gì ngoài món cháo.
Và…một buổi chiều mưa, cùng ăn cháo trắng với người bạn ở một quán nhỏ cũng là một kỷ niệm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét