Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Thầy tôi

Thỉnh thoảng đi dự các hội thảo chuyên ngành, tôi lại được gặp thầy. Các đàn anh tên tuổi khi lên diễn đàn phát biểu, đều mở đầu bằng lời kính thưa thầy …Thầy vẫn không thay đổi nhiều. Vẫn giọng nói ấm, rõ. Nụ cười hiền hòa. Nhưng những năm gần đây, ánh mắt và cử chỉ của thầy đã mang vẻ chậm chạp của tuổi già…
Năm cuối ĐH, khi nhận đồ án tốt nghiệp, tôi vừa mừng, vừa lo khiđược thầy giao đề tài chuyên, KC đặc biệt, do thầy hướng dẫn. Lần đầu mang bài đến cho thầy duyệt sửa, tôi thiếu tự tin : ” Dạ em mang cho thầy xem qua” . Thầy cười khì : ” xem “hoa” gì, tôi xem là xem rất kỹ, khi nào em chắc chắn thì hãy đưa tôi ”. Thầy luôn vậy, nghiêm khắc nhưng ánh mắt và giọng nói thì dịu dàng và ấm áp. Làm đồ án vào lúc trường nghỉ hè, nên đôi lúc bọn tôi phải mang bài qua nhà thầy duyệt. Thầy ở lầu 1 của một chung cư. Mỗi lần cô đi làm về, thầy lại chạy xuống, vác chiếc xe đạp lên cho cô. Cái kiểu thầy chăm sóc cô một cách dịu dàng, chu đáo đã khiến tâm hồn của những cô gái mơ mộng xa xôi về một hạnh phúc ngày mai của mình.
Ngày chủ nhật, trước ngày bảo vệ đồ án tốt nghiệp, thầy đưa tôi đến nhà của vị GS hướng dẫn thứ hai, là một viện trưởng, để ký tên vào bài làm cho đủ thủ tục. Hai thầy trò chạy xe đạp song song, thầy dặn dò tôi về những nội dung cần phải chú ý cho buổi bảo vệ sắp tới. Giọng thầy sang sảng như đang lên lớp, lại toàn từ chuyên môn, làm người đi đường cứ quay lại nhìn hai thầy trò.
Ơn thầy, tôi thấy mình nợ nhiều lắm. Món nợ nghề nghiệp.Những kiến thức thầy đã cho tôi.Bao nhiêu năm qua những gì tôi làm được, chưa làm được, làm sao để đền đáp?!! Và cả món nợ của tình thầy trò…Tôi nghe đâu đó bây giờ SV đi học, cũng cần phải “biết điều”. Là tôi nghe thế thôi. Tôi vẫn tin còn rất nhiều nhà giáo chân chính… Sau khi bảo vệ đồ án, bọn tôi lại đến nhà thăm thầy. Một bịch cam và táo, đó là cả một sự cố gắng màbọn SV thời đó có được để biếu thầy. Khi chúng tôi ra về, đi được một đoạn thì thấy thầy lọc cọcxe đạp chạy tới, thầy kéo cả bọn vào một quán phở. Chưa bao giờ tôi ăn bát phở ngon đến vậy. Thầy gọi một bát nước gầu vàng lựng và chăm chút múc vào bát từng đứa. Bây giờ người ta tránh xa thứ nước béo đó vì sợ mập, sợ cholesterol…Nhưng thời đó bọn chúng tôi lên bảo vệ tốt nghiệp với những bộ dạng ốm tong, xanh mướt, kết quả của những đêm đói meo, thức trắng. Thầy xót xa bảo chúng tôi ăn đi để bồi bổ…
Trong cuộc đời đi học tôi thật may mắn có được những thầy cô đáng kính. Đương nhiên cuộc sống không thể nào hoàn mỹ cả nhưng dầu trong hoàn cảnh nào, tôi cũng muốn con tôi tìm được một góc nhìn đẹp hơn về cuộc sống, để tâm hồn có một điểm tựa mà hướng thiện và vì thế tôi đã viết entry này để riêng tặng các con tôi,

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter