Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Đọc báo



Sáng sớm nay trong lúc tiện tay dẹp mấy tờ báo từ bàn làm việc qua kệ tủ, tôi chợt nhớ ra lâu lâu rồi mình bỏ mất thói quen lướt… báo buổi sáng. Ngồi vào bàn là mở laptop, vào net, lướt qua các trang báo online, rồi chuyển qua mạng nội bộ cơ quan và bắt đầu một ngày làm việc. Mấy tờ báo vẫn lặng lẽ trên bàn. Khi thấy vướng thì xin mời qua hộc tủ nghỉ ngơi.

Tôi nhớ những năm 80, sáng nào cũng phải tập trung nghe đọc báo 10 phút trước khi làm việc. Tôi, tuy không phải giọng… oanh vàng cho lắm, nhưng vẫn được chọn đọc báo. Hay nhất là tôi được toàn quyền chọn bài để đọc. Tôi lướt nhanh những tin thời sự quan trọng, sau đónhảy qua những mẫu chuyện hay, lạ thế giới. Đôi khi cũng lấy được những trận cười sảng khoái của mọi người trước khi làm việc.

Sang những năm 90, mỗi sáng đưa con đến trường sớm, tôi chạy vào cơ quan, ghé phòng bảo vệ lấy mấy tờ báo, rồi vào phòng, vừa đọc báo vừa gặm bánh mì. Cũng là một cái thú đầu ngày, vì nếu không có báo, tôi cũng chưa biết làm gì trong khoảng thời gian 30 phút nữa mới tới giờ làm việc.

Ngày xưa (cũng lại là ngày xưa), tôi nhớ nhiều khi muốn đọc báo ghê lắm cũng phải chờcho ba mẹ đọc xong mới được đọc. Tôi nhớ Mẹ không cho chị emtôi đọc những trang tiểu thuyết trên báo. Chỉ liếc mắt thôi cũng có cảm giác tội lỗi lắm... Nhà đặt báo tháng, mỗi ngày có người mang tới. Lại còn có chuyện nhà tôi và nhà bên cạnh đổi báo cho nhau đọc, khoảng trưa nhà này ới qua nhà kia đổi báo và chiều thì trả trở lại. Hồi đó báo không phải mua mà là thuê hay sao đó, hôm sau phải trả báo cũ cho người bán báo. Cho nên có bài nào thích, Mẹ tôi hay chép lại. Tôi vẫn còn nhớ như in mấy câu thơ,Mẹ tôi bận nên nhờ tôi chép. Đó là bài thơ nói về mục sư Martin Luther King khi ông bị ám sát:
“ Tôi ở bên này Thái Bình Dương
Nghe tin anh gục ngã
Cho tự do, bình đẵng con người…”

Trong album gia đình có một tấm hình chụp tôi bé xiu xiu ngồi trên đi văng nhìn chăm chú vào một tờ báo trãi rộng trước mặt, lớn bằng gấp đôi tôi. Ở dưới tấm hình , ba tôi ghi hai câu thơ :
“ Đọc cho biết lễ, biết nghi .
Lớn lên con đến kinh kỳ nêu danh “
Hóa ra tôi cũng có một thâm niên đọc báo kỳ cựu… Chẳng lẽ bây giờ nó đang… mai một ?! Riêng Mẹ tôi thì vẫn là một độc giả trung thành của báo từ bao năm nay . Hôm nọ về thăm, thấy Mẹ ngồi trên võng, rà rà kính lúp trên mặt báo thấy thương lắm . 91 tuổi , Mẹ vẫn đọc báo Tuổi trẻ như hồi nào giờ thường đọc.

Có lẽ vì thế mà báo tờ vẫn không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter