Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Mẹ tôi

Năm nào cũng vậy, ngày mồng 2 Tếtlà ngày của đại gia đình. Sau bữa ăn trưa vui vầy, 5 chị em gái quây quần bên Mẹ. Đứa con gái út là mình độc chiếm vị trí đặc biệt, nằm kề sát bên Mẹ. Cảm giác thựcsự của đứa bé thơ. Thèm rúc vào lòng Mẹ, hít hít mùi hương quen thuộc ngày nào. Thế nhưng, hình như nếp dạy dỗ ngày xưa của Mẹ đã khiến những đứa con gái luôn che dấu cảm xúc thật của mình. Rất muốn, nhưng luôn tự ngăn lại, không biểu lộ tình cảm vồ vập trước một ai đó. Trẻ đã vậy, già lại càng không. Vả lại cháu dâu, cháu rễđi quađi lại, chẳng lẽ để chúng thấy dì út nhõng nhẽo…
89 tuổi, Mẹ còn khỏe nhưng đã quên khá nhiều.Và đã từ mấy năm nay,trí nhớ Mẹ như dừng lại ở tuổi 83. Ai hỏi tuổi, Mẹ nói 83 tuổi. Mấy chị nhắc tuổi thật của Mẹ, Mẹ bảo không đúng. Mình cũng tin Mẹ và cho rằng không đúng. Mẹ chỉ mới 83 tuổi thôi, không 88, 89 gì hết…
Năm nay Mẹ vui vì sắp có đứa cháu cố đầu tiên, cô cháu ngoại útchưa tốt nghiệp nhưng đã đi làm thêm, Tết này khi mừng tuổi đã biếu Ngoại một bao lì xì đỏ như những anh chị khác. Hỏi Mẹ có thấy khỏe, thích đi đâu chơi không con đưa đi. Mẹ bảo đọc báo thấy cầu Thủ Thiêm mới khánh thành, Mẹ muốn qua đó để nhìn lại nơi Ba Mẹ đã ở những ngày mới lên đất SGsinh sống. Đã 60 năm rồi, bao nhiêu thay đổi, người chị lớn khi ấy cũng quá bé không còn lưu lại chút gì trong ký ức. Không biết có còn tìm ra được nơi ngày xưa ấy không nữa.
Ôi Mẹ, ngày Tết chung quanh con cháu quây quần Mẹ vẫn nhớ về những ngày xưa đó... Con tin rằng trong khói hương trầm Ba đang mĩm cười , cũng như Mẹ luônvẫn hằng tin như vậy phải không Mẹ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter