Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Ra chợ


Hồi đó khi học môn học liên quan đến kinh doanh, thầy ra đề tài đại khái là so sánh giữa Siêu thị và Chợ truyền thống. Tôi nhớ lúc đó phải vận dụng đủ các kiến thức đã học, nào là phân khúc thị trường, chiến lược kinh doanh, marketing, tâm lý tiêu dùng … Cuối cùng có một bảng so sánh dài, đủ các lý do tại sao người tiêu dùng chọn siêu thị hay chợ …
Đối với tôi - một nội trợ bình thường- đơn giản lắm, có khi tôi đi siêu thị, có khi tôi đi chợ… Thường cuối tuần, tôi và các con vào siêu thị, ai thích gì thì lựa nấy ( thật ra cũng qua khâu duyệt ngầm của bà chủ nhà, người giữ hầu bao). Ở đó mát mẻ, tha hồ đi tới đi lui nhìn ngó, nhiều tiền mua nhiều ,ít tiền mua ít, hết tiền hết mua… Có gia đình chồng đẩy xe cho vợ lựa hàng thấy đầm ấm lắm. Hồi con trai tôi còn nhỏ, nó có tật thích món đồ chơi gì thì không bao giờ lên tiếng xin, cứ thấy mặt nó tự nhiên… buồn da diết là biết rồi. Còn như buồn lâu quá không thấy ai để ý tới, anh chàng sẽ ngồi phệt trước kệ hàng, không thèm đi nữa. May là siêu thị sạch sẽ chứ ra chợ thì không biết anh chàng có ngồi bệt thế không. Mua hàng ở ST được tiện lợi là mua gom một lúc những gì cần thiết sẽ tiết kiệm đươc thời gian. Mua quen sẽ biết nên chọn những món nào thì phải chăng về giá cả và chất lượng.
Nhưng không vì siêu thị có những tiện lợi thế mà tôi không đi chợ. Thường mỗi cuối tuần tôi mới ra chợ, lại được nghe những câu hỏi thăm mộc mạc của các chị bán hàng quen : “ Sao chị đi chợ trễ vậy ? “ hay “A! Hôm nay cô giáo nghỉ dạy, bữa nay có cá…ngon lắm! “ . Không hiểu sao tôi cứ bị tưởng nhầm là cô giáo mặc dù tôi đã nhiều lần đính chính. Có chị còn thân tình gọi bằng... bồ. Được làm “bồ” chị bán rau cũng hay chứ sao!
Buổi chiều đi làm về, tôi hay ghé lại một chiếc xe đẩy bán rau cải…Một hôm tôi mua 1000 đồng ngò, trả tiền xong, tôi nghe chị bán hàng la lên mà như một tiếng thở dài : “Trời, ngò mà vò như vậy thì còn gì ăn nữa hả “ông” ? ". Tôi giật mình, thì ra tôi đã đem cái chuyện nhức đầu, bực bội ở chỗ làm việc theo suốt đường về và trút cả lên mớ ngò tội nghiệp…Có hôm ghé chị lúc đã tối hù , sau khi qua lọt những đám kẹt xe dày đặc. Chị nhắc tôi :“ Sao máy xe thấy nóng dzậy , chắc phải dzìalo thay nhớt đi “ . Tôi nhìn chị thán phục, chị nhắc tôi mới nhớ lâu lắm rồi tôi không thay nhớt xe và tôi cũng không biết tại sao lúc này xe mình chạy mau nóng quá. Hôm qua Tết, chiều về,tôi lại ghé chỗ chị. Một người khác bán mà không phải là chị . Tôi hỏi thăm, thì ra chồng chị mất ngay trong Tết, bây giờ không ai giúp chị đẩy xe đi bánnữa. Tôi ngẩn ngơ buồn, và luôn có ý định phải hỏi thăm nhà để đến thăm chịmột hôm nào đó.
Và đó chính là những lý do tại sao tôi vẫn ghé qua chợ …

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Dấu chân..

Flag Counter