Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Mới ! Tếu !



Cũng như bao kỳ thi,đêm trước buổi thi đầu tiên, tôi nhắc con trai sắp xếp những gì mang theo cho buổi thi ngày mai và đi ngủ sớm. Lần này thấy nó cứ loay hoay, mắt nhướng nhướng sau cặp kính cận : _“ Mẹ có biết đường đi đến chỗ thi qua bao nhiêu cái lô cốt không? “ Tôi ngẩn người. Trước đó chỉ biết mở bản đồ thành phố, tìm con đường thuận tiện nhất đến trường thi thôi. Còn lô cốt thì làm sao biết được. Nó nói : _“ Tại năm nay thi theo “cụm” chứ không thì tụi con được thi ở trường mình học”. Tôi chẳng để ý lắm “cụm” trong thi cử là cái gì, có tác dụng gì?( chỉ biết cụm trong câu “ bứng hoa, bứng cả cụm”thôi.Hihi …)Nhưng hiện tạilàm sao giải quyết cái ” tình tiết mới phát sinh” là làm sao biết đường đi thi qua bao nhiêucái lô cốt. Chị em nó chợt nghĩ ra , lên mạng,vào thử cái dự án Nhiêu Lộc Thị Nghè, thoát nước môi trường gì đó xem. May quá, những đốm tròn xanh xanh , đỏ đỏ tượng trưng cho lô cốt hiện ra trên bản đồ thành phố. Vậy là tìm được con đường tốt nhất đến trường , giống y như đangchơi trò vượt chướng ngại vật . Hay !

Xong được chuyện lô cốt, thúc hối nó đi ngủ, nó lại bảo: _ “còn phải tháo phù hiệu trường ra khỏi áo nữa” . Gì kỳ vậy?Chẳng lẻ qui chế thi mới bắt phải vậy ? _“ Dạ không, cô giáo bảo làm như vậy”.Tôi càng lạ lùng, và thoáng nghi ngờ ý đồ của cô giáo…Đi thi mà tại sao phải giấu gốc gác của mình?_ “ Rút kinh nghiệm của những năm trước đó, đã xảy ra rồi , lúc thi mấy đứa trường khác hỏi bài học sinh Lê Hồng Phong không chỉ, ra ngoàinó thấy học sinh LHP là hè vô đập! “. Trời cái này thì biết rồi, thằng con đã từng bị mấy tên học sinh trường khác cà khịa khơi khơi . Tôi cũngđã dặn nó thôi thì cứ lo né và nhịn là thượng sách…

Thế nhưng hôm sau thi xong về lại nghe con nói : “Tháo phù hiệu cũng như không, hội đồng thi gồm có bốntrường, học sinh trường nào cũng đeo phù hiệu, tự dưng có đám học sinh không phù hiệu đi với nhau, nhìn là biết những thằng không phù hiệu là học sinh LHP “. Tôi cười ngậm ngùi , thôi thì cũng là tấm lòng của cô giáo lo cho học trò…Cô thầy cũng chỉ có thể bảo vệ học trò mình đến mức đó thôi.

Đi theo con cái suốt những chặng đường học hành , thi cử, vui buồn cùng con, tôi thấy mỗi năm đều có những điều mới lạ, không năm nào giống năm nào… Vui thiệt, nói chung là vui. Tếu !

1 nhận xét:

Dấu chân..

Flag Counter